CHẠY! CHẠY NỮA! CHẠY MÃI!

Một buổi sáng bình thường giữa tháng 6. Mặt trời tỏa nắng nhẹ, mới mọc được non nửa. Thời tiết còn mát và dễ chịu, trái ngược hoàn toàn với những cảm xúc xáo trộn trong những ngày qua.

Một cách mệt mỏi và chậm chạp, tôi bắt đầu ngày mới của mình. Dù tâm trạng có tồi đến thế nào, việc tự nhủ bản thân phải thức dậy và cố gắng make the most out of the day đã được coi là quan điểm quan trọng nhất mà tôi tự học được. Và vì thế, nó giống như một liều vaccine giúp cho não bộ không bị ủ rũ.

Chiếc iPhone nháy lên tin nhắn của cậu bạn thân từ thời tụt quần chạy đi của tôi. Một lần nữa, thói quen  ăn sáng với những người bạn thân thiết vài ngày trong tuần giúp cho việc gạt những điều muộn phiền ra khỏi đầu dễ dàng hơn. Chúng tôi cùng ngồi ăn sáng, nói những câu chuyện ngu ngốc, những điều thật hay hoặc không hay, thật nhạt hay thật mặn. Chúng tôi chỉ là hai chàng trai đôi mươi, đi ăn sáng vào tiết trời sớm thanh mát, giữa thành phố này.

Ăn sáng xong, thường thì chúng tôi sẽ tìm một nơi để ngồi xuống, ở ngoài trời như những quán cafe gần nhà hoặc quanh Hồ Gươm chẳng hạn, cùng tán dóc và ngắm đường phố, cảm nhận gió, cảm nhận đời. Nhưng giờ thì điều đó chỉ có thể làm vào cuối tuần, khi những cậu bạn của tôi không phải đi làm.

Dù sao đi nữa, những việc đó có thể giúp tôi lê xác mình đi, khởi đầu ngày mới, nhưng vẫn chưa giúp tâm trạng khá lên một chút nào.

::

Một cô gái, bạn tôi từng nói rằng chạy bộ giúp làm cho con người ta cảm thấy hạnh phúc hơn. Điều này đã được nghiên cứu khoa học chứng minh.

::

Tôi di chuyển đến phòng gym quen thuộc gần nhà, lết chân vào trong đấy rồi đẩy tạ, đấm bao cát, push up điên cuồng trong hi vọng tăng lượng adrenaline của mình lên, có lẽ tâm trạng sẽ tốt hơn chăng. Nhưng có không tác dụng mấy, cảm thấy rằng chúng chẳng còn ý nghĩa gì đối với mình nữa.

Dãy treadmills đang ở phía đối diện, tôi thường không hay động vào khi đi tập gym. Hôm nay hãy thử bắt đầu dùng nó xem sao.

Tôi tăng dần đều tốc độ lên, bước chân của tôi nhanh dần đều, và tôi thấy mình đang chạy, rảo đều chân.

Và cảm xúc của tôi lúc đấy, mỗi khi nhịp chân của tôi nhanh hơn, có thể tả là: #khongthetinduoc. Tôi tự nhận thấy phong thái của mình thay đổi, như thể đang trút đi những gì trĩu nặng lại sau mỗi bước chân. Tôi chạy nhanh hơn, chạy nhanh hơn, chạy nhanh hơn nhiều. Tôi không thèm để ý bao nhiêu phút đã trôi qua. Bỗng phút chốc, những vấn đề mà tôi gặp phải trở nên vớ vẩn, lúc đó chỉ có tôi với đôi chân của mình. Nếu như người ngoài nhìn vào tôi lúc đó, sẽ thấy một thằng dở hơi, chạy hộc mạng trên cái treadmill với nụ cười nở trên môi như thể gãy chân lâu năm được chạy lần đầu tiên. Nhưng kể cả như vậy, không có lí do gì để tôi kìm hãm sự sung sướng này.

Tôi liền rời khỏi phòng gym, chạy đến cái hồ gần nhà, và chạy xung quanh đó hơn 3 vòng. Mặt hồ phản chiếu ánh nắng mặt trời, lâu lắm tôi mới thấy ánh sáng đẹp như thế. Gió thổi vòng qua người tôi, qua mặt, qua tai, qua chân một cách dịu nhẹ và vỗ về.

::

Trong cuộc sống có lẽ cũng thế, hãy cứ tìm cách mà tự motivate, tự bơm adrenaline cho bản thân, tự tạo ra động lực. Nhiều khi, những điều này chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình, điều cần làm là hãy tìm ra cách ấy. Sự kiên trì tạo nên thói quen, thói quen tạo nên con người.

Hãy cứ chạy, chạy nữa, chạy mãi. Hãy cứ đi tiếp, cho dù nản đến đâu, cho dù cuộc đời ném cho những đống cứt. Hãy vượt qua, tìm điều tích cực từ những người xung quanh, từ chính bản thân, điều quan trọng nhất có lẽ là tạo một lối sống có thể tự động mang đến điều tích cực, có một tâm trí luôn sẵn sàng đi tiếp. Cho dù thế nào đi nữa. Cho đến sức cùng lực kiệt. Cho dù não bộ không còn sức mà sinh ra ý nghĩa của bất kì điều gì xung quanh nữa. Cho dù sự cô đơn chiếm trọn lấy. Cho dù niềm tin không còn.

Hãy cứ chạy thật nhanh, bơi thật xa, nhảy thật cao, không muốn làm cũng phải làm. Cơ hội để có một tâm hồn thanh thản, một tinh thần khỏe mạnh, cao hơn rất nhiều. Hay thậm chí, là tìm được ra những giá trị mới.

Cho dù có những chuyện không thể hiểu nổi, có những cảm xúc mà bản thân cũng không biết đến từ đâu. Hãy chấp nhận nó, và tiếp tục mission của mình. 

Và rồi, khi quay lại đối mặt với vấn đề của mình, một thái độ tốt hơn, sẽ quan trọng hơn nhiều cho dù có đạt được giải pháp hay không.

Cảnh giới cao nhất của một con người, chắc chắn là khả năng có thể sống tốt, viên mãn mà không phải phụ thuộc tới bất kì ai. 

----

JOHN

MR BLANCComment