HOLD MY HAND, TOUCH MY HEART


Sau những giây phút “thư giãn” mệt nhoài, tôi và em, trong đêm tối tĩnh lặng, cùng nắm tay và gục xuống giường. Cái nắm tay ấy, đáng lẽ em phải dành cho một ai đó chứ không phải tôi, một gã tồi chả ai muốn yêu thương. Nhưng dẫu em có cố gắng kiểm soát lý trí mình đến đâu đi chăng nữa, trong đêm tối ấy, cảm xúc vẫn dẫn lối em đi và tìm lấy đôi tay của tôi, và nắm lấy nó như chưa để tuột mất… Cũng giống như cô gái ấy, tôi thích sự yêu thương cũng như thèm khát cái âu yếm và luôn muốn chúng được lan toả đến cô gái của mình qua từng cử chỉ, cho dù là nhỏ nhất. Và có lẽ cái nắm tay luôn là thứ tôi đặt nhiều tình cảm vào đấy hơn cả.

Đôi tay nhỏ, đối với tôi, là một trong những cánh cửa để bước vào trái tim cũng như khám phá vẻ đẹp tâm hồn của cô gái đó. Nói đến đây, mong mọi người cũng đừng tự nghĩ rằng phải cầm được tay thì mới chứng tỏ cô ấy đủ cuốn hút với mình. Không phải ai cũng đủ cam đảm để cầm lấy đôi tay và dẫn dẵn cô gái của mình. Cũng chả có bài viết nào giúp bạn Mann Up trong những ngày ngồi nhà đọc đâu. Sự mạnh mẽ trong khí chất và tính cách của người đàn ông là thứ cần được tô luyện và trãi qua nhiều lần thử thách. Hay nói cách khác, sự thiếu quả quyết trong việc nắm lấy tay người con gái mình thích và thể hiện tình cảm một cách trực tiếp, mà không ngại phán xét, là một điều rất thiếu trong xã hội ngày nay. Và cũng đừng tự nhốt mình trong mấy chiếc hộp và tỏ tình nơi sân trường, những người con gái hiện đại và thực tế ghét cay đàn ông sến súa.

Sự vĩ đại hoá tình cảm của mình dành cho phụ nữ là một điều lãng mạn. Nhưng nó trở nên ngu ngốc và lố bịch bằng những hành động lấy cảm hứng từ ngôn tình hay manga, anime, phim hàn quốc.

Càng trải nghiệm và trưởng thành, tôi lại càng quý những tình cảm mộc mạc. Chỉ là cái nắm tay thôi nhưng khiến tôi biêt được rằng em vẫn ổn và đang khoẻ mạnh. Nhưng đôi bàn tay ấy, nó khô rát và thiếu đi nét hồng hào, hay cũng giống như cách em đóng cửa tâm hồn mình và trói trặt con tim lẻ loi đó. Đã qua rồi một thời tôi còn rụt rè và luôn sợ hãi khi phải đối mặt với những cảm xúc mạnh. Nó như một con virus, làm quẫn trí trái tim cũng như xáo trộn những suy nghĩ của mình. Nhưng phải cám ơn quãng thời gian đó để có được tôi như ngày hôm nay. Không chút ngập ngùng, trong giờ chút chia tay, tôi nắm chặt đôi tay nhỏ bé đó. Nếu nụ hôn không dủ diễn tả nỗi nhớ của mình, tôi mong sao đôi bàn tay ấy cảm nhận đủ nỗi nhớ của tôi dành cho cô ta…Không phải ai cũng giống tôi, và tôi cũng hoàn toàn nhận thức được điều đó. Cũng như không phải ai cũng đủ dung khí để kéo bàn tay cô ấy về lại phía mình, trước khi để bạn cô ấy “cướp” mất. Nhưng nếu điều đó làm cô ấy vui, tôi sẵn sàng nắm tay cô ấy cả ngày (Mặc dù nghe rất không bình thường !? )

Đàn ông mà, kể ra cũng không ngạc nhiên, luôn muốn chiếm hữu hay “dominate” người con gái của mình. Nhưng mấy ai chịu kiễn nhẫn tìm hiểu vẻ đẹp tâm hồn cô ấy, hay ít nhất biết cách giao tiếp cảm xúc qua việc nắm tay cô ta. Hãy nắm tay cô ấy khi qua đường, điều này sẽ khiến nàng cảm thấy an toàn. Nếu cô gái đó có đã sợ hãi một điều gì, hãy nhẹ nhàng siết tay nàng và điều đó sẽ khiến nàng cảm thấy mình được an tâm... Thế vậy mà thời nay, cứ hễ ra đường là chàng cứ cắm mặt vào iPhone và nàng lủi thủi cắn hạt dưa một mình. Hay một trường hợp khác tệ hơn là chàng mải game trên iPad và nàng đang bận chỉnh ảnh trên VSCOcam. Khi mà những giá trị ảo quay quanh và xâm chiếm lấy cuộc sống của chúng ta, những cái nắm tay, kèm theo nó là quan tâm và chia sẻ, có lẽ đã trở thành những thứ quá xa vời.

***Touch me like it's the last time***

 ----

MAX

 

 

2 Comments