THE STORY OF BLUE CLOUD

London, 2015---

Một buổi sáng bình thường tại ngôi nhà mới ở Bermondsey, thả lỏng cơ thể trên chiếc ghế dựa gỗ phía ngoài sân, nhâm nhi cốc cà phê sáng thư giãn chuẩn bị cho một ngày mới với công việc chất đống đang chờ tôi giải quyết. Thời tiết hôm nay có dấu hiệu tiến triển hơn, sau chuỗi ngày nắng nóng một cách bất thường, có thể nói là quãng thời gian nóng nhất tại London trong vòng chục năm trở lại đây. Nhìn lên trời một cách vô thức, trước mắt tôi thấy rất nhiều mây, trắng có, đen có, xám có, không còn là những ánh nắng nhàm chán vừa nóng vừa ẩm làm tôi khó chịu suốt thời gian qua.

Một cách vô thức lần nữa, tôi nhìn lại những dòng suy nghĩ của bản thân mình cách đây 1 tháng. Khoảng thời gian ấy, tôi không rõ lần gần nhất mình theo đuổi một cô gái là khi nào, càng không thể nhớ ra được đã bao lâu kể từ lần cuối cùng tôi thực sự có cảm xúc với một người khác giới. Có lẽ vì lối sống phóng khoáng với việc tiếp xúc với những cô gái xinh đẹp xung quanh đã là một việc rất bình thường, cũng như trách nhiệm thường xuyên phải trả lời những câu hỏi và đưa ra lời tư vấn tình cảm lặp đi lặp lại cho những chàng trai thiếu kinh nghiệm hơn khiến tôi trở nên khô khan lúc nào không hay.

6 tháng trở lại đây tôi đã tán tỉnh rất nhiều phụ nữ, cả trực tiếp, cả thế giới ảo, London có, Sài Gòn có, Hà Nội có... tuy nhiên về cuối cùng tất cả những mối quan hệ đấy đều không đi đến đâu, như có những rào cản vô hình mà tôi nghĩ rằng phần lớn do tôi vô thức dựng lên. Sự hưng phấn chỉ tồn tại trong thời gian đầu tôi tiếp xúc với các cô gái đấy, rồi càng ngày càng nhạt dần, để rồi sau vài ngày, tất cả những gì còn lại trong tâm trí tôi là sự trống rỗng khó tả. Tôi không tìm được những cảm xúc sâu đậm từ họ, tôi nhận ra tất cả chỉ là một vỏ bọc mang tên "sự hưng phấn nhất thời", để che dấu đi sự thật rằng bên trong tâm hồn tôi đã trở thành một chàng trai vô cảm.

Rồi em xuất hiện.

Em không mang những sắc thái kiêu sa của một tiểu thư. Từ em toát ra sự nhẹ nhàng, dễ thương và chân thực. Em có những thứ tôi không thể tìm thấy từ những cô gái khác đã quen với cuộc sống phóng khoáng, hào nhoáng và thị phi ở đất London tráng lệ này. Tôi chưa từng gặp em ngoài đời, nhưng với lòng tin tôi luôn dành cho trực giác của mình, tôi biết em đặc biệt.

Chuỗi ngày sau đấy tôi dường như trở lại với con người thật của ngày xưa, hiện diện rõ nhất lên cả những công việc và hoạt động thường ngày, cởi mở, thoải mái và mềm mại hơn rất nhiều chứ không chỉ đơn thuần là những câu chào hỏi xã giao hay những câu đối đáp chỉ mang tính chất trách nhiệm với những người xung quanh dạo trước. Tôi được sống lại những khoảnh khắc vô tư hồn nhiên, đôi khi xuất hiện cảm giác nhớ nhung, cùng sự ngọt ngào pha chút sến súa mà anh em bạn bè thân thiết luôn nghĩ rằng chỉ có tôi hai năm trước mới có khả năng thực hiện được. 

Chợt nhận ra lối sống và môi trường xung quanh đã làm tôi thay đổi quá nhiều. Từ bản tính bên trong tiềm thức đã phần nào bị bẻ gãy do áp lực công việc, cuộc sống lẫn tình cảm. Hay cái nhìn không mấy tốt đẹp về một bộ phận nữ giới hiện tại, những người khiến tôi cảm thấy những giá trị cổ điển của một người phụ nữ đang dần bị mai một. Tuy nhiên tôi lại cảm nhận được những nét đẹp cổ điển ấy qua từng câu chữ, lời nói giữa tôi và em.

Lối sống bận rộn ở thành phố với những trách nhiệm thường ngày khiến cho con người ta trở thành những cỗ máy vô tri vô giác, không cảm xúc. Phần người chỉ xuất hiện khi một cá thể có những biểu hiện về bản chất như cảm xúc thăng trầm, tình yêu thương và sự quan tâm dành cho những cá thể còn lại trong cuộc sống. Và tôi biết rằng, bây giờ tôi đã có một người có thể lắng nghe, động viên và cùng nhau chia sẻ những câu chuyện điên rồ trong cuộc sống.

 ::

Nếu bầu trời không có mây thì mưa sẽ không tồn tại, chỉ còn nắng với cái nóng bỏng da, khiến đất đai khô cằn, cây cối và sinh vật không thể tồn tại và phát triển. Con người không có cảm xúc cũng giống như khi bầu trời không còn mây vậy, chỉ còn đấy sự khô khan với nhịp điệu bằng phẳng, không tồn tại những nốt thăng trầm.

Và rồi mây đã đến, tô điểm thêm màu sắc mang lại sức sống cho bầu trời vốn đã khô khan. Tiếc một điều rằng vì nhiều lý do khách quan khác nhau khiến tôi chưa thể gặp được em, tôi không biết khi nào chứng tôi có thể gặp nhau, càng không rõ mọi chuyện sẽ xảy đến như thế nào và tiếp diễn ra sao, nhưng dù sao nụ cười vẫn đã nở trên môi, vì tôi đã tìm lại được nó, tìm lại được cảm xúc đã ngủ quên từ lâu.

Clouds color the sky, feelings color the life.

 ----

TV

MR BLANC2 Comments