THE CHILDREN

Vào một buổi chiều lạnh, ở trạm tàu Covent Garden, tôi rảo bước trên tuyến phố Long Arce. Tuy mùa xuân đã đến, nhưng những cơn gió lạnh vẫn trốn chạy cái nắng của mùa xuân và chạy qua các khu phố. Hôm nay là ngày cuối tuần, hơn nữa có ánh nắng vàng đẹp trải dài trên khắp các con phố, người ta ra đường thật nhiều để đi dạo, ngồi nghỉ trên những quảng trường, tụ hợp ở các quán pub, cafe hay quán trà ở quanh Soho để tán dóc với bạn bè.

Có một cậu bé đang vừa đi vừa khóc trên đường, cùng một người tôi nghĩ là bố của cậu ấy. Tôi không biết được lí do tại sao cậu ta khóc, nhưng cậu ta khóc rất to và có vẻ như không chịu di chuyển tiếp cùng ông bố của cậu ta. Người đàn ông đi cùng cậu bé cúi xuống, tuy khuôn mặt rất nghiêm khắc nhưng cử chỉ vẫn dứt khoát, nhưng không hề có tính dọa nạt, và nói với âm lượng vừa phải.

"Come on, son. We need to go now, and you don't want to be late, don't you?"

"Son, we're almost home. Just a few stations."

"Mom is waiting for us." *smile*

Và thế là, với sự kiên nhẫn của ông bố sau vài câu nói nữa, cậu bé khóc nhỏ dần, và tiếp tục bước chân đi theo người lớn. Tôi liên tưởng đến rất nhiều trường hợp khác khi gặp trẻ con khóc ở trên đường, dù là trẻ sơ sinh hay những đứa trẻ lớn hơn từ 5 - 7 tuổi. Các phụ huynh ở Anh Quốc đều đối diện với con cái họ với thái độ tuy nghiêm khắc, nhưng vẫn kiên nhẫn, giải thích với âm lượng vừa đủ mà tránh làm phiền đến những người xung quanh khi con trẻ làm một việc nào đó ồn ào (khóc, nghịch ngợm, gây đổ vỡ).

Nghĩ đến ở Việt Nam, khi gặp những đứa trẻ con đi cùng bố mẹ ở ngoài đường. Nếu một đứa trẻ khóc, hay làm một việc gì đó sai dù vô tình hay cố ý, phản ứng đầu tiên của các phụ huynh Việt Nam thường là quát nạt, thậm chí là đánh để răn đe. Có những khi, tôi gặp trường hợp, đặc biệt là các bà mẹ Việt, la mắng liên hồi hoặc rít lên hồi dài khiến cho người khác cũng phải giật mình. Đôi khi, nhưng đứa trẻ sẽ được tặng một phát tát từ người lớn của mình. Và thế là, một bộ phận xã hội lớn lên trong sự sợ hãi và trầm cảm.

Sự khác biệt này cho tôi thấy phần nào sự thiếu xót trong văn hóa giao tiếp của người Việt với nhau mà đặc biệt là tính kiên nhẫn và sự bao dung.

-----

JOHN

MR BLANCComment